Như
hầu hết du khách đi Ấn Độ, tôi cũng đến Agra xem kỳ quan thế giới thứ 8
– Taj Mahal. Nhưng chưa kịp thăm thú, đã gặp một Agra khác làm choáng
váng khi tôi bất ngờ được cuốn hút vào tham dự một đám cưới lúc nửa đêm.
Tâm
trạng ít nhiều e dè bởi Agra không chỉ nổi tiếng với Taj Mahal, thành
phố này là một trong ba điểm bị mang tiếng “lừa lọc” nhất xứ Ấn. Nơi đã
“vang danh” trong các sách hướng dẫn du lịch vì có hắc điếm bỏ thuốc mê
vào thức ăn để khách thập phương mê man rồi trấn lột…
Đã
12 giờ khuya, đang truy tìm thông tin chuẩn bị ngày mai đi thăm Taj
Mahal, tôi bỗng nghe tiếng chiêng trống vang vang. Lên sân thượng nhà
nghỉ nhìn về hướng đó thấy ánh sáng lập loè đầy hấp lực. Tôi bèn lao
xuống đường, hướng về nơi rộn ràng đó. Đến nơi, vẫn chưa biết là lễ hội
gì chỉ thấy một anh chàng hiên ngang ngồi trên ngựa trắng, sau lưng hào
quang sáng chói lập loè… Cứ tưởng là lễ tôn vinh vị thần nào đó trong
mấy trăm ngàn vị thần Ấn Độ. Hỏi han mới biết là đám cưới. Thế là tôi
nhào tới, len vô.
Họ hàng chúc phúc cho đôi bạn và tặng quà.
Nhoẻn cười diễn để ghi hình
Đây
là đoàn nhà trai đi rước dâu, đang trên đường đến nhà gái. Họ thuê
nguyên dàn đèn chiếu sáng chói chang phố phường. Và dàn chiêng trống
vang trời cũng không hề thua kém. Các bạn trẻ tham dự đám cưới rất vui
vẻ và thân thiện. Thấy tôi đứng chụp hình, nghiêng ngó liền lôi phắt tôi
vào cuộc, cuốn theo điệu nhảy sôi động cùng họ.
Các
bậc phụ huynh cũng rất cởi mở, nhất là ông bố của chú rể. Họ cứ kéo tôi
vào giữa khi thấy tôi len lén nép ra, rồi rủ rê tôi cùng đi đến tận nhà
cô dâu. Ban đầu tôi cũng hơi ngại, vì chiều giờ cũng đã “chiến đấu” mệt
mỏi với các "bạn cò, bạn vạc" du lịch ở Agra. Nhưng cuối cùng, thấy rõ ở
họ sự thân thiện, chân tình… tôi quyết định ở lại cùng vui.
Vui
thì quá chừng nhưng thấy đi hơi lâu, hơi xa rồi vẫn chưa đến nhà cô
dâu, tôi lại đâm lo vì đường phố vòng vèo, đèn đóm tắt hết, rồi… sao mà
về. Vừa may, chân cẳng rũ rượi chuẩn bị đình công thì đến được nhà cô
dâu.
Và
cũng đến được nhà cô dâu, chú rể vẫn cưỡi ngựa vén rèm đi vào nhà cô
dâu rồi mới leo xuống đất. Vào trong, chú rể được dắt đến góc nhà, nơi
có vị trưởng lão đón mời chàng ngồi xuống đất và bắt đầu bài giảng dạy
gì đó, chắc về đạo đức hôn nhân. Hơi thắc mắc chút là sao chỉ giảng cho
một người mà không giảng cho cả cô dâu luôn (?).
Xong
xuôi, chú rể được chúc phúc bằng một chấm tikar đỏ hoét lên trán, rồi
được dắt lên trên lễ đài, nơi có ghế dành riêng cho đôi uyên ương hạnh
phúc nhất đêm nay. Chàng đến nơi, cô dâu đâu chẳng thấy, bèn ngồi xuống
chờ (!).
Lúc
này, các cô bạn phù dâu mới dìu cô dâu ra (chắc mừng quá nên bủn rủn
tay chân đi không nổi!). Các cô gái xinh tươi vừa đi vừa rắc hoa thật
lãng mạn, rồi đưa cô dâu lên lễ đài, nơi chú rể đang nóng lòng đợi.
Chiêng trống xập xình vang trời khuya. Hai vòng hoa thật rực rỡ được
trao tay từng người.
Vẫn
e thẹn cúi xuống đất, cô dâu đeo vòng hoa vào cổ chú rể trước. Sửa sang
ngay ngắn đẹp đẽ cho phu quân, nàng lại cúi gằm chờ đến lượt mình.
Chàng hùng dũng đeo vòng hoa vào cổ nàng xong, quay qua cười đơ đơ với
camera, dưới sự đạo diễn của các anh phó nháy, quay phim. Y chang các
chàng đạo diễn đám cưới quê mình. Cười mãi cho đến lúc các chú kia làm
xong vài chục tấm hình… khô cả răng chàng mới buông tay khỏi người nàng,
cả hai mới nhìn xuống khán phòng.
Chàng rể cỡi ngựa đi thẳng vào nhà cô dâu để
rước nàng về... dinh.
Tháo chạy lúc nửa đêm
Nghiêm
trang kính cẩn, đôi bạn cúi người chào bà con họ hàng đang chăm chú
theo dõi. Khán phòng chia hai khu riêng biệt, nam một bên và nữ một bên.
Cánh nam thì trang phục đơn giản, phía nữ thì như vườn hoa ngày xuân,
đủ các sắc màu và lấp lánh đầy những ánh vàng.
Bên
ngoài khán phòng, cũng giống đám cưới Việt Nam, nhà gái dựng một cái
rạp trên khu đất rộng rãi. Ở đó có các bàn để thức ăn chuẩn bị cho tiệc
sau khi lễ xong. Đặc biệt nhất, cái dàn âm thanh inh ỏi bên ngoài, làm
nhạc nền cho các bạn trẻ Ấn Độ nhảy nhót quay cuồng dù đêm đã rất khuya.
Bên trong, cô dâu chú rể vẫn đang cần mẫn làm tiếp các thủ tục của lễ
cưới. Trao hoa xong giờ mới trao nhẫn, rồi ngồi xuống để chờ bà con hai
họ lên chúc phúc tặng quà. Người thì sờ đầu, người thì chấm tikar, người
thì tặng nhẫn vàng, vòng vàng. Ôi trời là cứ sáng choé!
Đã
quá nửa đêm, hôn lễ vẫn đang tiến hành, dòng người chờ đến phiên lên
chúc phúc còn khá dài. Sáng mai, tôi lại phải dậy 5 giờ đi ngắm bình
minh Taj Mahal. Đường về tối đen xa ngái. Thế là tôi rón rén rút lui ra
ngoài tính đường… chuồn. Bị các bạn trẻ bắt gặp chặn lại không cho ra,
bèn móc cái điện thoại ra xí lô xí là: “Tôi phải ra ngoài gọi điện cho
má tôi, trong này ồn quá không nói được”. Đợi các bạn ấy lơ là, tôi chạy
mất dép vào đêm đen sâu hút. Bỏ lại sau lưng một đêm vui hiếm hoi. Lần
mò trong những con đường bé quanh co gập ghềnh tối đen, đến gần 2 giờ
sáng mới về lại được nhà nghỉ.
Giờ,
những đêm trống, ngồi lật lại từng tấm hình, tưởng như tiếng chiêng
trống vẳng đâu đây. Và nhớ những người dân Ấn Độ hiền hoà, thân thiện…
sống bên lề dòng chảy náo nhiệt, nhiều xáo trộn của dịch vụ du lịch… vẫn
ấm áp tình thân.