Hợp ca của đá và nước bao bọc xung quanh
làng và mọi con đường nhỏ xinh, sạch sẽ trong ngôi làng ấy đều dẫn về
phía biển. Họ, vui cũng ra biển; buồn cũng ra biển. Nếu bạn có cuộc hành
trình về nơi này, sẽ chỉ thấy dấu chân tan trên cát và thu về nét hoang
sơ trong những khuôn ảnh.
Nơi này có hẳn một “khu rừng yên lặng” mênh
mông dừa, chỗ có hàng trăm viên gạch đá ong xếp chồng thẳng tắp, là bia
mộ làng lập cho cá ông từ hàng trăm năm nay. Dù là bình minh nắng lên
hay chiều tà, trời và biển chưa bao giờ cách xa nhau ở nơi này. Còn nếu
nằm ngủ trưa giữa rừng dừa, sẽ không một giọt nắng nào lọt qua khỏi
những tán lá xòe rộng. Tam Hải có đặc điểm khác với các vùng biển trong
tỉnh, diện tích đất cát ít hơn nên cây cối ở đây mọc xanh hơn và bóng
mát che phủ quanh năm. Biển và làng cách nhau chỉ vài trăm mét. Đi đâu ở
Tam Hải đều có thể nghe tiếng sóng biển.
Trời nước và con người cũng tạo thành vẻ đẹp hồn nhiên như xứ sở này.