Huế mùa này hợp với những kẻ đang yêu hơn là những kẻ cô đơn trở lại. Những tà áo dài thấp thoáng trên những con đường, nụ cười tươi mới và trong trẻo, đáng yêu đến nhường nào. Ngồi vất vưởng nơi vỉa hè, nhấp ngụm café, thấy lòng mình se lại. Những cây bằng lăng già đánh rơi những chiếc lá vàng xuống con đường nhỏ, đám đông tụm năm, tụm ba, già có, trẻ có, cười nói có, trầm ngâm im lặng có.
Ảnh: Lê Huy Hoàng Hải
Mùa thu, sông Hương dịu dàng thổi những làn gió mát. Ngồi trước Sầu Đông, miên man với những bản nhạc, thành phố lên đèn lúc nào không hay. Ở Huế, nếu mùa Đông cố hữu với những cơn mưa dài day dứt, mùa Hạ nóng đến cồn cào ruột gan thì mùa Thu dịu dàng như “nàng thiếu nữ sông Hương” và nuột nà như làn da cô gái Huế. Mùa thu ngắn chẳng đặng một cái nhìn vậy mà đẹp biết bao.
Ảnh: Eddie Tien
Có lẽ đây là khoảng thời gian dễ chịu và đẹp nhất của năm ở cái xứ nắng lửa mưa lâu này. Mùa thu ở Huế ngắn đến độ người ta chưa kịp cảm nhận, chưa kịp nghĩ đến sự tồn tại của nó, nó đã lặng lẽ bỏ đi để lại những cơn mưa dằn dặt và cái lạnh đến tê người. Về Huế vào mùa thu, đi bộ dọc những con đường đầy lá, thấy lòng mình trẻ lại dẫu năm tháng đã bào mòn hết cả đời trai. Thấp thoáng trên phố chàng trai trẻ chở cô bé mặc áo dài ngồi e lệ khép nép sau lưng, không biết chàng trai đó có biết rằng sau lưng em là một khoảng trời hồng, một khung trời áo trắng. Bao nhiêu kỉ niệm tràn về, mình cũng đã có một thời như thế. Vậy mà cũng bỏ Huế mà đi, đến một lúc cồn cào không chịu nổi, trở về thì…cảnh vẫn còn đó, vẫn những chiếc lá xoay xoay trong gió mà nỗi buồn thì chất ngất tận chân trời.
Ảnh: internet
Tuổi mười tám qua đi hồn nhiên như cỏ dại và đẹp như mùa thu nhưng có những mùa thu qua đi không bao giờ trở lại và tuổi mười tám là mãi mãi trong kí ức xa xăm. Cơn mưa thu nhẹ nhẹ ngang qua trước sân trường cũng khiến cho người con gái ngẩn ngơ, “biết răng mà về” để đứa con trai bỗng chốc hóa anh hùng rồi tan trường dưới cơn mưa ướt đẫm. Rồi những ngày tháng đó trôi qua, hai đứa với hai lựa chọn, hai phương trời và bặt tin nhau từ đó. Trớ trêu cho ngày gặp lại, Huế cũng đang thu sang mơn mởn mà lòng người chết lặng, từ đó một có vết thương in hằn.
Phongtran_Hue